CLB Yêu Văn: Cuộc gặp gỡ định mệnh

line

CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH

Huỳnh Ngọc Phi – SV ngành Tâm lý học

MSSV: 131A100023 - Khoa KHXH & NV

(Giải nhất cuộc thi Nét bút tri ân

Kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11. 2014 - CLB Yêu Văn)

Đó là ngày tôi xếp lại những trang vở trắng, giấu từng quyển sách rồi cố quên đi con đường học vấn của mình để khăn gói lên rừng theo cha lập nghiệp. Dù lúc đó tôi không biết cuộc sống ở nơi cha tôi sắp dẫn tôi theo như thế nào, mà tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm tới chuyện đó nữa.

Đó là ngày mà tinh thần của một đứa trẻ vừa tròn mười lăm tuổi suy sụp hoàn toàn, nó như chết đi khi vừa trải qua một kỳ thi thất bại đầu tiên trong đời. Lúc biết mình không đủ điểm vào trường cấp ba hằng mơ ước, nó chẳng nói được một lời trong khoảng thời gian dài sau đó. Ngày đó nó tuyệt vọng lắm, nó chẳng còn niềm tin gì vào cuộc sống này nữa, nó quyết định phó mặc cho số phận. Thế rồi đến một ngày nọ, cha nó bảo: “Xếp đồ, mai theo cha lên rừng”.

Đây chính là câu chuyện của tôi tám năm trước. Tôi nhớ như in cái buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều nhạt nắng, mặt trời đỏ ửng ở phía chân trời chỉ còn lại là một hình ảnh không trọn vẹn khi bị khuất bởi những tán cây cao su xanh thẳm. Hình ảnh không trọn vẹn ấy giống như những khát vọng, những ước mơ của tôi đã được khắc trên giảng đường từ lâu, nhưng vừa bị che khuất bởi kết quả thi không như ý. Và rồi trong lúc ngậm ngùi nhìn ánh hoàng hôn nhạt màu buông xuống, tôi chợt nghe có tiếng xe máy chạy vào nhà mình, một tiếng xe rất lạ.

Tôi vẫn ngồi đó, trên ghế đá, đôi mắt vẫn hướng về phía chân trời xa xăm kia. Bỗng nghe một giọng nói rất ấm phát ra từ một người đàn ông: “Em ơi, cho thầy hỏi đây có phải nhà của bạn Phi không em?”. Tôi vẫn ngơ người, không để ý gì tới người đàn ông đó, cũng chẳng thắc mắc tại sao ông ta lại tìm mình mà chỉ kịp trả lời: “Dạ phải”. Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Vậy em có phải là Phi không?”. Tôi không thể không quan tâm được nữa, tôi trả lời: “Dạ, em là Phi, thầy tìm em có việc gì không ạ?”. Sau vài lời giới thiệu, tôi được biết người đàn ông này tên Trường, là giáo viên được Trung tâm Giáo dục Thường xuyên huyện mời về làm công tác vận động những học sinh không có điều kiện đi học lại. Cuộc gặp gỡ hôm ấy đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi, và sự thay đổi đó bắt đầu từ một khoảnh khắc, chính là lúc thầy nói: “Thầy biết em vừa thi trượt, nhưng em có muốn tiếp tục đi học không?”. Câu nói đó khiến tôi chợt bừng tĩnh, tôi vỡ òa trong sung sướng. Thật hạnh phúc, lúc đó tôi bay bổng giữa bầu trời hi vọng, quá hào hứng như “cá gặp nước”, như “nắng hạn gặp cơn mưa rào”. Hồn tôi vang lên “Ôi! tôi có thể tiếp tục được đi học rồi”, tôi rưng rưng nước mắt khi biết điều này. Câu nói ấy của thầy đã cứu tôi thoát khỏi bóng tối trên con đường hướng tới tương lai của mình, vạch ra cho tôi hi vọng được trở lại trường học mặc dù tôi sẽ phải học hệ bổ túc. Thật vậy, chính câu nói đó đã mang lại ánh sáng cho sự học của tôi, vì nhờ khoảnh khắc định mệnh đó mà bây giờ tôi mới có cơ hội được ngồi trên giảng đường đại học.

Sau lần gặp gỡ định mệnh đó, tôi lại được cắp sách đến trường trong sự yêu thương của thầy cô và bạn bè. Không ai nghĩ những học sinh hệ bổ túc như chúng tôi sẽ đạt được thành tích gì tốt đẹp, riêng chỉ có thầy là tin vào điều đó. Người luôn bên cạnh nhắc nhở, dạy bảo chúng tôi, gieo cho chúng tôi niềm tin vào cuộc sống, rằng đến một ngày nào đó chúng tôi cũng sẽ được đặt chân xuống Sài Gòn học đại học như người ta. Cuối cùng, sau ba năm nỗ lực học tập một cách chăm chỉ, tôi cũng đã trải qua kỳ thi tốt nghiệp khá thành công. Sau đó, tôi rời quê hương xuống Sài Gòn học.

Thấm thoắt đã 8 năm rồi thầy nhỉ và chỉ còn vài ngày nữa thôi là thầy trò mình lại được gặp nhau. Những năm nay, hễ tới ngày 20/11 là tôi lại về thăm thầy, ngồi bên thầy nhâm nhi tách cà phê rồi nghe thầy kể về những học sinh hiện tại được thầy đến nhà vận động đi học lại giống tôi lúc xưa.

Thầy tôi đó, với những vòng xe ngày ngày vẫn lăn bánh trên khắp nẻo đường quê. Thầy mang theo ngọn đuốc thắp sáng mọi con đường, thầy mang tri thức đến với mọi người mọi nhà. Vẫn còn đó tâm huyết của một nhà giáo, vẫn còn đó tình cảm bao la mà thầy dành cho các thế hệ mai sau. Với tôi, thầy vừa là người thầy cũng vừa là một người cha yêu quý. Thầy như ánh nắng có thể xuyên qua mọi góc khuất tối tăm nhất, ánh sáng đó đã soi lối dẫn đường cho tương lai của tôi và những đứa con (học sinh) của người. Bằng sự biết ơn sâu sắc nhất, tôi xin chúc thầy luôn luôn mạnh khỏe, gặt hái được nhiều thành tựu trong sự nghiệp trồng người cao cả của mình. Điều cuối cùng, tôi mong rằng ánh nắng nơi thầy sẽ mãi mãi tỏa sáng và luôn luôn lấp lánh soi lối cho các em nhỏ không có cơ hội đến trường.

Cảm ơn thầy, một người thầy vĩ đại.
Góp ý
Các tin liên quan