Tác giả: Văn Anh
(Cựu sinh viên Văn học khoá 2007)
1. Đất nở hoa tàn
Lạc thời
Lạc loài
Tiếng thét đồng vọng
4 giờ sáng, những con thú đi hoang
Linh hồn nhỏ gào thất thanh. Hoảng sợ tiếng mình
Với
oṃ amitābha hrīḥ
oṃ amitābha hrīḥ
oṃ amitābha hrīḥ (*)
Đất nở hoa tàn
Tận – Sinh – Yên
(*) Thần chú A Di Đà
29.6.14
2. Vẽ chân dung
Rơi
Hoảng loạn
Cô gái đuổi giấc mơ bằng đờ đẫn
Tiếng chó chửi hoang
Tiếng người sủa hoang
Cô gái với đầm đen
Ngồi im ngàn năm
Chẳng thèm mặc cả với thời gian
Thế giới xó
Bức tường là điểm tựa
Đôi mắt vô hồn đánh đuổi cơn mơ
2.7.14
3. Em hỏi lòng đêm nay buồn không?
Trời đất bâng khuâng
"Em hỏi lòng đêm nay buồn không?” (*)
Trong nửa đêm tỉnh giấc
Ngỡ đi qua ngày mai
Đôi chân đau mà trong lòng lạnh ngắt
Người đi xa rồi, đi dứt bóng hôm qua
Đôi mi lặng lẽ, em ngước nhìn em
Chênh vênh trên con đường thành phố
Ngoài kia mưa
Ngỡ miền ảo ảnh
Lòng hóa sân ga
Soi bóng mình vào đáy gương trong mắt
Lạc loài như tha nhân
(*) Lời bài hát "Tàu đêm năm cũ"
29.6
4. Không đề
Em đi về để trời mưa ướt áo
Ôm thân người như anh đã ôm em
Mưa ban trưa mà lòng ráo hoảnh
Buồn như bản nhạc vừa xong
5. Tặng xác kẹo cao su
Hôm nay, em nhìn anh trong hình hài của mây
Em thấy mình là chiếc bình nứt
Từng mảnh
Từng mảng
rời khỏi nhau
mà chưa được vỡ
mà không được vỡ
Hôm nay, em ngồi nói chuyện với anh
bệt bên vệ đường
nhìn vòng xoay
chẳng hiểu vì sao
Lòng mình đâu tựa như cánh cửa
Khép – mở cho từng lượt người qua
rồi trống không
hồn nhiên như tự thuở ban đầu
Kề bên
chiếc bản lề còn một nửa
rỉ sét vị thời gian
Hôm nay, em cho phép mình một lần ngạo nghễ
Cười trên những giọt nước chưa rơi
Sài Gòn vẫn hai mùa mưa nắng
Em cũng ngày - đời hai lượt đi – về
Sài Gòn còn đó với vòng xoay
Em còn đó theo vòng xoay
Mà sao rất nhớ những điều chưa mất?
Có những đời người tựa kẹo cao su
Thơm miệng người – rồi vứt đi nhơ nhuốc
Sệt. Quệt. Khô. Chai.
Vo tròn
Biến dạng hình hài
Lăn long lóc
Em buồn cười, em hỏi điều ngớ ngẩn
Kẹo cao su có linh hồn không nhỉ?
Đừng đọng lại
Đừng đọng lại
Tôi ơi
Đừng đọng lại
Đừng rơi trong đọng lại của mình
Mỗi ngày
Em – Ai – Khói
Tan mình
đọng
như KHÔNG
là KHÔNG
1.7.14
6. Trả về tiếng vọng
Từ nơi hoang dã tôi trở vềCấy mầm gaiIn vết lưng ngườiTiếng vọng tôi chối bỏQuăng ngoài bãi tha ma u tốiTừ nơi hoang dại tôi trở vềcho người gọi tênMở chiếc khóa tay hằn dấuTrên tột cùngCòn gì ngoài cô độc?Con thú dưới trăngHú vọngTướt máuCho người gọi tên
19.8.14
7. Chiều nay phố thì thầm chuyện cũ
Thương tặng cô T.N.P.NGói chuyện cơm, chuyện áo theo vòng xeÂm phố vọng - xao ba chiều lộn nhộnNhững mê đời tủn mủn thưa không
Em trở vềGọi tên mình trên ngày đứng gióLỡ để thơ rơi trong trời xám đỏNgã tư xoay hò hẹn quên lờiNên lá vàng dối cả mùa thu
Chiều nay phố thì thầm chuyện cũĐôi mắt Cha khô nước ruộng cuối mùaTrên tóc Mẹ in thêm màu mưa đổTrong cơn mê trầm tíchLoay hoay dấu loàiEm có thấy không: chân trời - cúi xuống!Cứ gọi mình - trong vắt những Bình minh!
29.10.14